Xuân Mai

CÒN NỢ TRĂM NĂM



Đi về đâu giữa chốn bụi trần
Lang thang hoài như đám phù vân
Như loài chim chưa từng ngơi nghỉ
Bỗng một chiều mỏi cánh sa chân
 
Đi về đâu như một con đò
Trên dòng đời lắm khúc quanh co
Đi về đâu một chiều rét mướt
Con đường nào quạnh vắng co ro
 
Đi về đâu lạnh dưới mưa dầm
Gót chân mòn lạc bước xa xăm
Dặm trường xa muộn màng tỉnh giấc
Chợt thấy mình mắc nợ trăm năm
 
Đi về đâu giữa cõi hoang đường
Nghe trong lòng hai tiếng quê hương
Đêm từng đêm mơ màng thao thức
Chỉ mong đời còn biết yêu thương…
 
Xuân Mai
 

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 29 tháng 11 năm 2017

Bình luận về Bài thơ "CÒN NỢ TRĂM NĂM"